Huyền thường bảo: “Tiền bạc phải phân minh, ái tình cũng thế! Cái gì nó phải ra cái ấy, không thể tát bùn sang ao được, kể cả với chồng mình thì chuyện tiền bạc cũng phải rõ ràng, dứt khoát!”. Nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng nếu ai được chứng kiến cách Huyền “tiền bạc phân minh” với chồng thì chỉ còn nước kêu trời vì cách hành xử… không giống ai của cô.
Đêm tân hôn, Minh vừa mở cửa phòng vào thì thấy vợ ngồi ghi ghi chép chép. Minh hỏi thì Huyền đưa cho một danh sách dài như viết sớ rồi bảo: “Đây là những thứ lúc yêu em mua cho anh, coi như vốn đầu tư, giờ bạn anh mừng anh bao nhiêu tiền, đưa hết đây trả em!”. Minh còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, nhìn vào tờ giấy thì thấy nào là quần áo Huyền mua tặng anh lúc sinh nhật: 1 triệu, đồng hồ tặng Valentine: 5,5 triệu, còn cả bộ cạo râu: 950 nghìn… Đủ thứ lằng nhằng khác làm Minh tròn mắt tưởng vợ đùa: “Thôi, anh trả cho em cả cuộc đời anh luôn!”. Thấy vợ măt tỉnh khô, giọng ráo hoảnh: “Em không đùa đâu! Cái gì nó phải ra cái ấy, vợ chồng thì vợ chồng chứ tiền bạc thì phải rạch ròi. Phụ nữ như em trăm đường chịu thiệt nên làm gì có chuyện em phải cho không ai cái gì…”. Lúc này Minh bắt đầu cảm thấy vợ mình hình như có vấn đề. Anh gượng gạo nói: “Ok thôi! Anh sẽ đưa em, có gì đâu, của chồng công vợ mà, đi đâu mà em sợ thiệt!”. Mặc dù không phải là người hay soi mói nhưng càng lúc Minh càng thấy Huyền rõ ràng là người quái đản, nhất là trong chuyện tiền nong. Lương đi làm hơn chục triệu, anh đưa hết cho vợ chi tiêu nhưng lúc nào Huyền cũng kêu than là không đủ chi, mặc dù hai vợ chồng trẻ đã có nhà riêng và không phải mua sắm gì nhiều. Lại nữa, nhiều khi các khoản thưởng của chồng cô cũng truy thu cho bằng hết, báo hại Minh mấy lần phải mất mặt khi đi nhậu với bạn vì giở ví ra thì chẳng còn xu nào. Dịp lễ tết, cưới hỏi, ốm đau… bên nội bên ngoại, chẳng thấy Huyền có trách nhiệm gì, chồng giục thì cô nói không có tiền. Nhiều lúc Minh phát cáu vì không thể hiểu nổi Huyền cần tiền để làm gì mà cô suốt ngày cứ giữ khư khư rồi chỉ biết nghĩ đến mình như thế. Từ ngày lấy vợ, cuộc sống của anh tự dưng bị bó hẹp, ngột ngạt, kinh tế làm ra mà không được sử dụng, muốn tiêu thì phải xin cứ như ăn mày. Minh đâm ra ức chế. Mấy lần lĩnh lương anh không đưa tiền cho vợ thì lập tức vợ cho nhịn cơm luôn, rồi mặt nặng mày nhẹ, đá thúng đụng nia làm Minh thấy ở nhà mà không khác gì ở tù, anh “vượt ngục” mấy hôm cho thỏa rồi về làm hòa với vợ. Vợ chồng “gần gũi” nhau xong, Minh vừa đứng dậy đi vào phòng tắm thì Huyền quay sang hỏi: “Tiền của em đâu?”. Minh ngơ ngác: “Tiền gì cơ?”, Huyền thẳng thừng: “Tiền anh vừa ngủ với em ấy. Anh đi ngủ với gái anh có phải trả tiền không? Có, đúng không? Vậy thì thay vì đưa cho gái anh đưa cho em để em còn chi tiêu…”. Minh thất thần nhìn vợ. Anh không thể ngờ vợ mình lại có thể tuôn ra những lời rẻ tiền đến vậy. Không nói không rằng, Minh mặc vội quần áo, móc một nắm tiền trong ví vứt ngay xuống đất rồi đóng cửa cái rầm. Vừa lái xe, anh vừa nghĩ đến cách viết một lá đơn li hôn, bởi anh không thể sống với một người mà vì tiền, đến cả danh dự của một người vợ cô ấy cũng bán. Có người vợ ghi lại tất cả các khoản nợ của chồng bằng những mẩu giấy nhỏ dán trên tủ lạnh hàng ngày |
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét